Cô vừa nhắm mắt vừa tận hưởng viên kẹo trong miệng, lúc này một bên má của cô phồng lên trông như một chú sóc nhỏ. Cô chậm rãi nói với hắn:
- Em đi làm không có mệt, nguyên nhân khiến em mệt là vì gặp một người đáng ghét đó anh, mà em cũng không muốn nhắc đến người đó nữa.
- Anh, sao không nói với em chuyện anh bị thiếu máu?
Cơ thể Kiến Hưng trở nên cứng đờ, hơi thở bắt đầu xáo trộn, tay hắn đang vuốt vuốt mái tóc đen nhánh đang được buộc cao của cô dừng lại, hắn tự hỏi cô đã biết đến đâu rồi? Kiến Hưng cố gắng giữ bình tĩnh thăm dò cô.
- Sao công chúa Hạ Anh lại biết nhanh thế nhỉ? Có phải em thuê thám tử điều tra anh không?
- Không nha anh, em chỉ cần hỏi là biết được ngay thôi, nếu anh thiếu máu thì nghỉ làm vài ngày để đến bệnh viện chăm sóc sức khỏe, anh nhớ phải giữ sức khỏe để chăm lo cho “Time+” và cả…em nữa. Tối nay anh muốn ăn gì không? Em sẽ nấu cho anh ăn.
Sự tin tưởng tuyệt đối của Hạ Anh dành cho Kiến Hưng khiến hắn càng đau lòng hơn, làm sao đây? Làm sao có thể kéo dài thời gian được ở bên cô đây? Khi đồng hồ sự sống của hắn đang dần cạn, chút hơi tàn này… sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Trong phút chốc, khóe mắt Kiến Hưng đỏ lên, hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở và suy nghĩ để cô không thấy biểu cảm này của hắn mà phiền lòng. Nhưng chưa kịp làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471038/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.