Có lẽ vì nghe giọng của cô nên biết cô đang khóc, chưa đầy 3 giây sau cánh cửa đã được bật mở. Vẻ mặt người kia đầy lo lắng, hắn vội ôm Hạ Anh vào trong lòng.
- Xin lỗi em, Hạ Anh, đừng khóc nữa. Rồi một tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu, lấy trong túi áo ra một viên kẹo nhét vào tay cô, rồi bàn tay đó di chuyển đến lưng và vỗ nhẹ nhẹ để an ủi.
- Là tại anh, là lỗi của anh.
Tay Hạ Anh nắm chặt viên kẹo nhỏ màu hồng vị dâu, lấy tay lau nước mắt trên mặt, cô ngước nhìn gương mặt đầy nhợt nhạt và mệt mỏi của hắn.
- Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?
Kiến Hưng dẫn cô vào nhà của hắn, đặt cô ngồi lên ghế gỗ, lấy cho cô một ly nước ấm rồi ngồi bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng trả lời:
- Xin lỗi khiến em lo lắng, anh chỉ hơi mệt một chút thôi, anh đến bệnh viện kiểm tra thì họ nói không có gì đáng lo cả.
Hắn vừa nói vừa vén những sợi tóc đang rũ trên mặt cô, hắn đoán vì gấp quá nên cô không kịp buộc tóc, những sợi tóc dài ngang lưng cứ thế buông thả tự do.
- Em cứ yên tâm, được không?
Nghe những lời Kiến Hưng nói, Hạ Anh biết rằng có những chuyện hắn đã cố tình không cho cô biết. Hắn vẫn luôn như thế, vẫn cứ ôm những khó khăn vào bản thân mình rồi từ từ gặm nhấm. Tất cả chỉ để cô luôn vô tư, không phải lo nghĩ chuyện gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-trang-mau/3471033/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.