🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

<<Nỗi nhớ mẹ bao nhiêu thì nỗi hận chính bản thân mình bấy nhiêu.>>

Bóng tối chẳng mấy chốc đã tham lam nuốt chửng cả một bầu trời rộng lớn. Thiên Thy lê những bước chân vô định lang thang trên vỉa hè gần con sông Hàn chở đầy gió, mặc kệ cho chúng mạnh bạo thổi bay những vệt tóc ngắn cá tính của cô. Những dòng suy tư trầm mặc vẫn cứ bám lấy Thy kể từ lúc ở bệnh viện về.

Trúc Anh quả là may mắn khi còn có một người mẹ để yêu thương che chở cho mình, để được chăm sóc quan tâm nhau trong những lúc ngã bệnh yếu ớt như thế này. Còn cô thì chẳng có ai cả. Ngước mắt nhìn trời cao với cái thở dài não nề Thiên Thy lại nở một nụ cười cay đắng khiến làn môi mỏng cong lên trông thật khó coi.

Thực ra cái tính ngang ngược bất cần của Thy không phải là tự nhiên mà có, mà đó là do sự thiếu tình thương của mẹ. Chỉ vì không có mẹ dạy bảo, yêu thương như những người khác nên lúc nhỏ cô bé rất hay tủi thân. Lớn lên, những lúc nhớ mẹ cô không còn âm thầm khóc như hồi nhỏ nhưng lại gồng mình lên chịu đựng cái nỗi đau ấy khi thấy ba sống hạnh phúc bên cạnh người đàn bà khác mà quên đi người vợ đáng thương của mình đã ra đi trong bệnh viện khi sinh cho ông một đứa con gái bụ bẫm đáng yêu chính là Thiên Thy đây.

Nỗi nhớ mẹ nhiều bao nhiêu thì nỗi hận chính bản thân mình nhiều bấy nhiêu, nếu như năm ấy không sinh cô ra

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/127759/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chờ Ngày Mưa Rơi
Chương 4: Nỗi hận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.