<<Đây là cô bé có chiều sâu và rất tốt bụng, biết quan tâm đến mọi người nhưng lại không biết cách bộc lộ>>
Chiều đến, vầng dương đang rơi dần sau dãy núi, chiếu những tia nắng yếu ớt còn sót lại trên khe cửa sổ. Hành lang bệnh viện vắng lặng như tờ, lấp ló chỉ có vài bóng áo trắng bước đi thật hiên ngang, tiếng dày nện dưới đất phát ra những âm thanh “cộc cộc” nghe thật não lòng, mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi càng làm không khí trở nên ảm đạm, u buồn.
Tại phòng bệnh 105, một cô bé đang chăm chỉ gọt trái táo đỏ tươi ngon. Khuôn mặt không còn nét vui tươi như ngày thường mà trong đôi mắt thơ ngây thấp thoáng những tia buồn rầu lo sợ.
- Trúc Anh!
Tiếng gọi yếu ớt của người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ khiến cô bé giật mình, đôi mắt mông lung đã trở về thực tại, nhìn người mẹ tội nghiệp đang đưa cánh tay nặng trĩu cố trạm vào người cô.
- Mẹ! mẹ ngủ thêm chút nữa đi. – đưa đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay gầy xanh xao, Trúc Anh cảm thấy lòng đã yên tâm hơn phần nào.
- Mẹ ngủ đủ rồi, nói mẹ nghe, con lấy tiền ở đâu mà chữa bệnh cho mẹ vậy? Mẹ biết số tiền đó không hề nhỏ, con lấy ở đâu ra thế.?
Người phụ nữ cố gắng cất từng lời nói thật yếu ớt, lòng không ngớt lo lắng về số tiền mà đứa con gái đã đưa cho bác sĩ để thực hiện ca phẫu thuật cho bà. Bệnh tình của mình, bà biết rất rõ, nếu bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/127758/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.