Anh tiểu Nghi!
Đang chuẩn bị một số đồ đạc cần thiết thì bỗng Phạm Thụy Nghi bị ai đó ở phía đằng sau gọi.
- Có chuyện gì thưa cậu chủ?
Hắn vẫn giữ thái độ như thường, khuôn mặt vô cảm không gợi lên một chút cảm giác là vui hay buồn.
- Chiều nay....anh có việc bận đúng không?
Cậu nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp.
- Phải! Cậu cần tôi làm điều gì?
- Anh....anh đem theo cái này đi!
Dương Thần hơi ấp úng sau đó liền đặt vội hộp cơm vào tay hắn.
- Xin lỗi! Nhưng cậu....
Chưa kịp dứt lời, Dương Thần đã quay lưng rời đi.
Phạm Thụy Nghi cau mày, tâm tình có chút rối loạn.
Nhìn phần cơm trên tay, trong lòng hắn dâng lên một chút gì đó ngọt ngào nhưng rồi thứ cảm xúc ấy cũng tựa như ảo ảnh mà hóa vào hư không.
Hắn lưỡng lự, suy nghĩ trong giây láy rồi quyết định đặt hộp cơm ấy vào trong cái túi mình đem theo.
........
- Phạm Thụy Nghi đã đi chưa?
Dương Quyền Triết đứng ở tầng hai nhìn về phía cổng biệt thự sau đó từ tồn hỏi người đằng sau.
- Thưa ông chủ, đã đi rồi!
Người kia cúi đầu cẩn trọng đáp.
- Trước lúc nó rời đi có chuyện gì xảy ra không?
Dương Quyền Triết cau mày hỏi.
- Lúc nãy....lúc nãy cậu chủ có đến gặp cậu ta một lát...
Người kia thành thật trả lời.
- Gặp? Vì chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ nhưng hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942135/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.