Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ngày đó thời tiết thật không tệ, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất,đứa bé kia một mình đứng ở trong sân, kiên định đứng đó khiến người tavô duyên vô cớ cảm thấy thê lương.
Chắc là ma chướng rồi, Diệp Quân Lan nghĩ như vậy, nếu không sao nàng lại nghĩ như vậya, cẩm y hoa phục, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị,mỹ nữ giai nhân, đứa nhỏ này cái gì cũng có rồi, sao có thể không hạnhphúc chứ?
Diệp Quân Lan cảm thấy nàng vẫn nên đi thì hơn, ừ ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại, lần này thật sự tạm biệt rồi.
Diệp Quân Lan nghĩ nghĩ, bất giác lại xuất thần, thình lình nghe thấy có người gọi “Mẫu thân. . . . . .”, nàng hoảng hốt cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của đứa bé kia, ừ ừ, ánh mắt thật đẹp.
Đợi…đợi, đợi một chút, nó nhìn thấy nàng sao?! Diệp Quân Lan run rẩynhấc tay lên, dùng ngón tay chỉ về phía đứa bé kia, hỏi: “Cháu. . . . . . cháu nhìn thấy ta?!” Không phải chứ, không phải nói người phàm khôngthể nhìn thấy quỷ sao, đứa nhỏ này trước kia không nhìn thấy nàng, bâygiờ làm sao lại thấy?!
Đứa bé kia sững sờ nhìn nàng, không trả lời, nước mắt từ từ chảy xuống.
Diệp Quân Lan nhất thời luống cuống, liên tục an ủi: “Này, này, cháuđừng khóc, không phải nói nam tử hán đại trượng phu chảy máu không đổ lệ sao?!” Cho xin đi mà, tiểu tổ tông, đừng khóc có được hay không? Nàngsợ nhất con nít khóc đó!
Tiếp theo, nàng nghe thấy đứa bé kia nức nở nói: “Tại sao? .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoi-chon-quan-ve/1615211/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.