Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Phía sau núi, rừng đào, ánh trăng mê ly, truyền đến từng trận âmthanh, nhắm mắt lắng nghe, giống như có thể thấy những dãy núi cao ngútnhấp nhô vô tận, lại như thấy Ngân Hà trải rộng ba ngàn thước phiêu lượn nơi chín tầng mây, ý cảnh rộng lớn, âm sắc trong veo, giống như gióxuân lướt nhẹ qua mặt, thấm vào ruột gan, quả thực là một khúc nhạcthanh nhã.
Tỉ mỉ nghe xong, hẳn là cầm tiêu hợp tấu, người đánh đàn này có thủpháp hơi lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng hay ở chỗ ý nghĩ phóng khoáng, không gòbó, mà người thổi tiêu cũng là một cao thủ, từng bước dẫn hướng chongười chơi đàn, tiếng tiêu thanh nhã, nghe tựa như hòa nhã, nhưng trongxương lại lộ ra vẻ lãnh ngạo, xem ra cũng là người phóng đãng, không bịtrói buộc. Người như vậy mà lại chỉ đạo người khác sao?
Người đứng bên ngoài rừng đào cười cười, có lẽ người kia hẳn là rấtquan trọng với hắn? Y cầm vò rượu lên, chậm rãi đi sâu vào rừng đào, đẩy những cành hoa đào rậm rạp ra, liền thấy một thiếu niên ngồi ngay ngắntrên mặt đất dưới tàng cây, một thân cẩm bào, khuôn mặt tinh xảo nhưnghơi trẻ con, một đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng khuấy động huyền cầm, âmthanh du dương. Bên cạnh là một thiếu niên mặc một y phục màu đen, dángngười cao thẳng cường tráng, dứng dựa vào cây, trên tay thon dài ưu mỹcầm một cây ngọc tiêu, tiếng tiêu kia nhất định là do nam tử mặc áo đennày thổi. Gió thổi lên, hoa rơi rực rỡ, người trong rừng đào này khôngphải chính là Diệp Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoi-chon-quan-ve/1615180/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.