Đợi 1 lát không thấy ai đến, Tiểu Tuyết và Vũ Khanh chợp mắt một lúc. Không ngờ vừa tỉnh dậy đã là trưa hôm sau.
Có vẻ như thời gian này họ khá mệt mỏi, nên mới ngủ say như vậy.
Nhưng khi tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Tiểu Tuyết lại nhảy cẫng lên vui sướng.
- " Mẫn ma ma! Là người thật sao! Tại sao người ở đây"?
Linh Mẫn xoa đầu Tiểu Tuyết rồi cười.
- " Không phải con gửi thư nói ở đây có yêu quái sao, ta đến đây để tiêu diệt bọn chúng."
- " Con chỉ gửi thư nhờ các tộc nhân khác đến, không ngờ người lại đích thân tới đây."
- " Việc trong thư con nói ta thấy khá trọng đại, nên phải đích thân tới."
Linh Mẫn lại nhìn sang Vũ Khanh, vừa nhìn liền phát hiện người này sử dụng dịch dung thuật. Chỉ là không biết tâm cơ thế nào, rất có thể sẽ hại đến thánh nữ.
Nhưng Nghe Tiểu Tuyết nói, Vũ Khanh đã cứu cô ta. Còn giúp rất nhiều bách tính khác, Linh Mẫn mới tạm gác sự đề phòng qua một bên.
- " Con nói ở đây có rất nhiều yêu quái, mau dẫn ta đến đó xem sao."
Tiểu Tuyết giận Linh Mẫn đến thành, nhìn thấy nơi này nhiều yêu quái đến vậy, lại chẳng có chút dương khí, bà ta cũng lấy làm kinh ngạc.
- " Tại sao nơi này lại có nhiều tiểu yêu như vậy. Chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Mấy ngày nay con có gặp chuyện gì kì lạ không?"
- " Có chứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hoang-hon-ta-gap-nguoi/2991697/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.