Cứ như vậy, Mạt Mạt đã thỏa mãn với ước nguyện, đươngnhiên cô học tập hết sức nỗ lực. Ngoại trừ khoảng thời gian lên lớp, cô thườngxuyên luyện tập những gì Thành dạy. Bên cạnh sự thiên bẩm về âm luật, giọng háttrong veo, nỗ lực, cùng thế giới tình cảm phong phú của cô đã làm giọng hát củacô ngày càng trở nên êm ái.
Dần dần, Thành cũng không còn lạnh lùng với cô nhưtrước, anh càng ngày càng để tâm dạy cô. Làm sao lấy hơi, làm sao dùng sự rungđộng dây thanh để tạo ra lực dãn và lực cản, làm sao có thể vận dụng được haimức âm rung và ba mức âm rung... những thứ ấy anh đều giảng giải rất rõ ràng,làm mẫu từng lần một cho cô.
Đôi khi anh còn khen ngợi khuyến khích cô, nói rằngthật hiếm thấy cô gái nào vừa có thiên phú lại vừa nỗ lực như vậy.
Có một lần, Thành nhờ cô đàn một đoạn nhạc piano choanh nghe, sau khi cô đàn xong, Thành nói: "Tôi nghĩ cô là người có chuyệnđể trong lòng, tôi vẫn thích người nào có nỗi lòng như thế..."
Cô cười nói: "Chuyện của tôi rất đơn giản, tôiyêu một người từ hồi còn thơ bé. Tôi nghe nói mỗi lần anh ấy không vui đềuthích nghe mẹ tôi đàn bản nhạc này... Thế nên tôi mới lén lút học đàn, đợi đếnhôn lễ của chúng tôi, tôi đàn cho anh ấy nghe bản nhạc ấy... Tôi muốn để anh ấybiết, chỉ cần anh ấy vui vẻ, cái gì tôi cũng sẵn lòng làm! Thật ra, tôi đi theoanh học hát cũng là vì để anh ấy nghe được tiếng lòng của tôi, tôi hy vọng cómột ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34258/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.