Thông qua dò la, Mạt Mạt biết được Thành là một sinhviên nhạc viện, mỗi tuần chỉ hát tại bar ba lần, hơn nữa chỉ hát duy nhất mộtbài, thời gian vừa khớp với khoảng thời gian tập múa mỗi ngày của cô.
Cô cũng không tập múa nữa, trốn học cùng với chị TôViệt mà chạy đến quán bar nghe Thành hát.
Giọng ca của Thành càng nghe càng thấy đẹp, bất kể làbài hát có ngôn ngữ như thế nào, khi được chất giọng trung tính của anh hátlên, đều làm Mạt Mạt xuất hiện một loại cảm giác cộng hưởng ở tận sâu trong tâmhồn, đôi khi cô còn cảm thấy trái tim chính mình đều bị anh xé tan thành từngmảnh!
Có một lần, Khi Thành phải rời đi, cô chen qua đámngười, đuổi theo nói với anh ta: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tôi là HànMạt..."
Thành dường như không nhìn thấy cô, đi vòng qua ngườicô.
Trình độ quấn người của Mạt Mạt tuyệt đối đã luyệnthành thần.
Cô đuổi theo, kéo ống tay áo anh ta. "Tôi khôngcó ý gì cả, tôi chỉ muốn học hát với anh!"
Anh vung tay, thoát khỏi cô, cả người lộ ra vẻ cao quýkhông cho phép xâm phạm.
Cô còn muốn nói tiếp, anh đã đi rồi.
Thấy Thành đi xa, cô lớn tiếng hát vang bài hát "Argentina,đừng khóc vì tôi."
Đáng tiếc là Thành chỉ liếc qua cô một cái mà thôi,trừ cái đó ra cũng không hề có phản ứng gì thêm.
Mạt Mạt mất mát đi ra khỏi quán bar, dọc đường đi AnNặc Hàn lại gọi điện thoại cho cô.
Cô tiếp điện thoại, giọng nói hoàn toàn không còn sức sống. "Anh TiểuAn."
"Làm sao vậy? Tâm trạng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34257/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.