Trên đường về nhà, An Nặc Hàn tập trung tinh thần láixe, Mạt Mạt chuyên tâm nhìn từng cây thông xanh biếc lướt qua bên ngoài cửa sổ.
"Không phải em nói với anh là chỉ cùng Thành họcnhạc, không có cái gì khác sao?" An Nặc Hàn hỏi.
"Em thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ thíchem."
Khóe miệng An Nặc Hàn hơi động, nhìn vào kính chiếuhậu.
"Anh không tin em? Anh thà tin tưởng lời Vinói..."
Anh cắt lời cô. "Sau này đừng học nhạc với Thànhnữa."
"Vì sao?"
"Anh không thích cậu ta!"
Mạt Mạt cũng không phản bác, quay mặt đi, nhìn rangoài cửa sổ.
Gió lạnh thổi mái tóc cô rối loạn, đập vào khuôn mặtcủa cô, đau...
An Nặc Hàn thường đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cũngđồng dạng với mỗi khi An Nặc Hàn có thái độ kiên quyết, cô cũng chưa bao giờ cócan đảm phản bác lại.
Nhưng anh thà tin tường lời Vi nói, cũng không tin cô,điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
Thành nói đúng, anh không hiểu được thế giới nội tâmphong phú của cô, lại càng không thể biết tới tình cảm buồn thương của cô...
Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.
Anh cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu cực kỳ lạnhlùng: "Em muốn ở cùng với cậu ta, vậy thì bây giờ xuống xe đi tìm cậu ấyđi! Anh dứt khoát sẽ không ngăn cản em!"
"Em không..." Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu."Anh Tiểu An, anh đừng giận nữa, em không học với anh ấy nữa."
An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, anh mạnh mẽđạp một phát vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói taivang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34259/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.