Cuộc sống dù không có An Nặc Hàn thì vẫn trôi qua đềuđặn 24 giờ như trước đây, thủy triều vẫn lên xuống, chẳng hề thay đổi, Mạt Mạtvẫn đến trường, tan học, ăn, rồi ngủ.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô rất kiên cường, chínhcô cũng nghĩ như vậy.
Mãi cho đến một hôm cô ngất xỉu trên cây dương cầmtrong phòng nhạc, rầm một tiếng, bản "Định mệnh" đứt đoạn.
Về sau cô ốm nặng mất một thời gian, sốt cao không hạ,ho kịch liệt không ngừng, ăn cái gì nôn cái đấy...
Khi cô yếu ớt nhất, cô thật sự có cảm giác nhớ nhungmột người, mỗi một phút, mỗi một giây đều nhớ người ấy, nhớ người ấy trong từnghơi thở.
Cô ôm lấy tập ảnh, giở ra xem lại một lần rồi lại mộtlần.
Đầu ngón tay lướt qua từng nụ cười dịu dàng của anh...
Cô ngồi ngơ ngẩn nói với quyển album: "Nghĩ tớicuộc sống đã mất đi anh, nghĩ tới người em yêu chính là anh, em sẽ học cách độclập, không được ỷ lại vào anh nữa..."
...
Đêm khuya vắng lặng, tiếng điện thoại reo vang đánhthức Mạt Mạt từ trong mơ màng, ngay cả việc nhìn số điện thoại cô cũng chẳngcòn sức lực, cô ấn nút tiếp máy, giọng nói khàn khàn: "Hello!"
"Có nhớ anh không?" Giọng nói An Nặc Hàn tựanhư đâm thủng màng nhĩ của cô.
Chẳng rõ sức lực đến từ nơi nào, cô bất thình lìnhngồi bật dậy: "Anh Tiểu An?"
"Giọng của em sao lại khàn thế?"
"Không sao..." Cô cố gắng làm thông cổ họngnhưng lại phát hiện ra rằng cổ họng mình mãi vẫn khàn như vậy, cô đành nói:"Có thể hôm qua đi hát với bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34254/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.