Trên cánh cửa lại được khắc thêm một vạch kẻ đỏ, MạtMạt tròn mười ba tuổi.
Hai năm gần đây, An Nặc Hàn bận rộn mọi bề, mỗi ngàyanh đều đi thực tập tại công ty của Hàn Trạc Thần, ngoài việc phụ trách xử lýkhiếu nại khách hàng, anh còn phải làm mấy chuyện lặt vặt như rót nước bưngtrà, in ấn văn bản.
Sau khi hoàn thành xong công việc ban ngày, anh lạichạy tới H&H quan sát, thâm nhập, tìm hiểu xem cái gọi là "Quytắc" kinh doanh sự nghiệp giải trí là gì.
Thế nên đến lúc anh lết được cái thân về đến nhà thìtrời cũng đã khuya, thời gian được ở chung với Mạt Mạt càng ngày càng ít đi.
Đêm nay, nghe nói có mưa sao băng trăm năm khó gặp,Mạt Mạt đứng trên sân thượng nhà An Nặc Hàn, cố nhón chân tìm kiếm sao băngrơi, mỗi khi thấy được một ngôi sao rơi xuống, cô sẽ nắm tay lại, đặt lên ngực,lặng lẽ thầm thì trong lòng: "Tôi hy vọng sẽ có một ngày anh Tiểu An sẽyêu tôi!"
"Quỷ tham lam, rốt cuộc là em có bao nhiêu nguyệnvọng đấy hả? Ước cả nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa ước xong!" Giọng nóiấm áp của An Nặc Hàn cũng giống như sự ấm áp của chiếc chăn mỏng anh khoác chocô, ngăn lại cảm giác lành lạnh của gió biển.
"Em chẳng phải là lòng tham không đáy, em chỉ cómột nguyện vọng và thôi. Em sợ sao băng nghe không rõ mới nói đi nói lại nhiềulần cho nó nghe." Cô quay đầu lại nhìn An Nặc Hàn.
Anh vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên người khoác mộtchiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/34253/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.