Khi còn bé, lúc nào cũng ngóng trông lớn lên.
Chờ đến một ngày thật sự trưởng thành, mới phát hiệnra bản thân càng hoài niệm thời còn thơ bé.
Vô tri cũng là một loại đặc quyền, yêu có thể lớntiếng nói ra, đau lòng có thể khóc to, không cần quan tâm đến cảm nhận củangười khác, lại càng không biết dùng nụ cười giả tạo duy trì sự kiên cường đanglung lay sắp sụp vỡ.
Không biết gì thật tốt!
...
Trong phòng tập múa, nền nhà sáng bóng như gương phảnchiếu dáng nhảy mềm mại vui vẻ, Mạt Mạt giống như một yêu tinh nhảy múa, nhữngbước nhảy thật khoan khoái.
Nhảy lên, đáp xuống, cô cong cong vòng eo mềm dẻo,dang rộng hai chân, như một bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tanthành giọt nước.
Âm nhạc kết thúc trong giai điệu vui vẻ, Tô Việt xemđến muốn khen ngợi, không nhịn được vỗ tay: "Em nhảy rất đẹp!"
"Cám ơn!"
Mạt Mạt ngồi thẳng người, thở hổn hển mấy hơi, chốngtay xuống sàn nhà ngồi dậy, lấy chiếc chăn mặt vắt trên tay vịn, lau mồ hôi.
"Mạt Mạt, đêm nay chị đưa em đi tham gia vũ hộiđi, em nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất đêm nay."
"Em không đi được, bố mẹ em không thích em thamgia vũ hội."
"Thật đáng tiếc, công chúa vũ hội đêm nay lại làCandy rồi."
Candy là công chúa kiêu ngạo nhất trong vũ hội, đượcnhiều người theo đuổi như những vì sao trên trời vây quanh vầng trăng vậy.
Mạt Mạt cũng từng có một dạo ao ước sự hấp dẫn của côấy, lén lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088408/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.