Ven biển Australia.
Trong một căn biệt thự xa hoa, gió biển thổi chiếc rèmren màu trắng tung bay, tràn ngập vào trong phòng.
Mạt Mạt lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc vali, thànhthạo đặt xuống giường, ôm quần áo từ tủ ra nhét vào trong.
"Mạt Mạt? Con làm gì đấy?" Hàn Thiên Vu ấnchiếc vali xuống, trên mặt cũng không có sự giận dữ, chỉ có sự chiều chuộng vàdung túng của người mẹ: "Anh Tiểu An của con vừa trở lại Anh rồi, con trốnnhà thì có thể đi đâu?"
Mạt Mạt sửng sốt một lát, rất nhanh hiểu ra tình hình,nhưng dù sao đi chăng nữa, khí thế không thể yếu đi. "Đi nơi nào cũngđược, con không thể chấp nhận được người bố không có nhân tính này!"
"Sao con có thể nói bố con như vậy? Bố là ngườitốt, cho dù bố có làm cái gì, khẳng định là có lý do của bố."
"Lý do? Người yêu con thì cần phải bị đánh chết--- cái này tính là lý do gì cơ chứ?"
"Ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ con thôi!" HànThiên Vu giật lại mấy bộ quần áo hoàn toàn lỗi thời trong lòng cô, thấy cô lạixoay người đi đến tủ lấy quần áo, bất đắc dĩ nói: "Mạt Mạt, đừng làm loạnnữa, tất cả mọi thứ bố con làm đều là vì bố yêu con."
Mạt Mạt cũng không phủ nhận là bố cô rất thương cô.
Cô nhớ rõ ràng có một lần cô sốt cao mãi không hạ, cảngười rét run cầm cập. Ông ôm cô cả một đêm, liên tục kể cho cô mấy câu chuyệncổ tích, kể về câu chuyện của cô bé lọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088406/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.