Sau một thoáng ngạc nhiên, Mạt Mạt dường như hiểu rađiều gì đó.
"Vì sao anh lại ngăn cản em báo cảnh sát? Vì saovừa rồi anh lại kéo em đi? Anh biết ở đây sẽ xảy ra chuyện? Những người này làdo anh tìm?" Cô hỏi liền một mạch liên tiếp mấy câu.
An Nặc Hàn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Thật là anh sai người đến làm?"
Cô đột nhiên cảm thấy anh rất xa lạ, xa lạ đến nỗi côhoàn toàn không nhận ra...
Trong bar vọng đến tiếng kêu thảm thiết, Mạt Mạt lạikhông nhìn thấy gì, chạy đến trước cửa bar, cố gắng đập, gọi lớn: "Thành,anh không sao chứ? Anh trả lời tôi đi..."
Bên trong vẫn hỗn loạn, cô không hề nghe rõ bất cứ cáigì.
Kinh hoàng, áy náy, hoang mang, và cả chua xót, mọicảm giác phức tạp đều tụ hợp lại một chỗ, đè lên từng dây thần kinh của cô.Nhưng cô biết chính mình không có thời gian đi tiêu hóa mấy thứ cảm xúc này,Thành còn đang ở tại thời điểm nguy hiểm.
Mạt Mạt vội vàng chạy lại, gọi An Nặc Hàn: "Anhmau bảo bọn họ dừng tay! Bảo bọn họ dừng tay!"
Tay anh nắm chặt lại, anh cố hết sức kiềm chế lửa giậncủa bản thân mình.
"Thành đắc tội anh ở điểm nào, cuối cùng là anhmuốn làm cái gì?" Thấy anh không nói câu nào, Mạt Mạt tức giận đến mứckhua tay đánh vào ngực anh, anh vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho cô đánh.
Với sức lực của Mạt Mạt, dù có dùng hết sức cũng khôngđau, nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng đau đớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-em-lon-nhe-duoc-khong/2088405/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.