Chẳng là Đào Hiểu Đông muốn gọi Đào Hoài Nam dậy, sửa soạn xong xuôi là hai anh em phải đi rồi. Nhưng còn chưa vào phòng đã thấy Đào Hoài Nam cởi chuồng đang lục ngăn tủ tìm quần đùi.
Cửa mở toang hoang, Đào Hoài Nam không biết anh trai đang đứng bên ngoài nhìn mình, một tay cầm quần bẩn, còn ghét bỏ nhăn nhó mặt mày. Muốn ra ngoài nhưng có lẽ cảm thấy cởi chuồng đi ra không được hay cho lắm, lại quay đầu lọ mọ mặc quần ngủ vào.
Đổi lại là phụ huynh nhà khác có lẽ sẽ xấu hổ tránh mặt đi, không để con em phải khó xử, nhưng Đào Hiểu Đông duyên dáng lại từ chối cách này.
Cứ phải cười hì hì hỏi: “Làm bẩn à?”
Đào Hoài Nam nghe thấy thì nhảy dựng lên, giật cả mình thốt lên: “A!”
“A!” xong mới nhớ ra là anh mình, cậu vo viên cái quần đùi trong tay, không nói chẳng rằng, rầu rĩ đi vào trong nhà tắm.
Đào Hiểu Đông vẫn còn nhằng nhẵng bám theo sau, hỏi cho bằng được: “Mộng rồi à?”
Trước đó Đào Hoài Nam còn hiếu kỳ với việc “mộng”, thậm chí còn có phần mong mỏi khó diễn tả thành lời, khát vọng được trưởng thành, lúc ở trên lớp ậm ờ khi nhắc tới, thi thoảng lại nghe thấy mấy cậu con trai trong lớp mập mờ nhắc tới chuyện này.
Ai ngờ “mộng” lại là như vậy, cái thứ lãng nhách này, mộng quái quỷ gì chứ, có gì hay ho đâu.
Nghĩ sao nói vậy, Đào Hoài Nam lầu bầu: “Mộng cái quỷ gì chứ…”
“Mộng thấy gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593141/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.