Trì Khổ đi thật rồi.
Một ngày trước giao thừa, ngày hai mươi chín tháng Chạp.
Quê họ lạnh lắm, năm đó Đào Hoài Nam theo chân anh về an táng cho cha mẹ mới biết cái lạnh thấu xương thấu cốt ở quê. Giữa tháng Chạp mà Trì Khổ bị cha anh ấy lột trần bỏ mặc giữa ngoài trời giá rét, đến nỗi phải giành lấy cốc sữa bò trong tay Đào Hoài Nam tu ừng ực.
Sữa đổ lênh láng lên người Đào Hoài Nam, sau đó Trì Khổ mặc áo của cậu suốt mấy ngày liền, từ ngày hôm đó trong miệng lúc nào cũng có mùi sữa ngai ngái.
Đào Hoài Nam được anh Đông đưa tới nhà Điền Nghị đón năm mới.
Hai bác đều có nhà, còn lì xì cho Đào Hoài Nam.
Mặc dù Đào Hoài Nam đã cố gắng phối hợp nói chuyện với mọi người, cố gắng thể hiện mình đang vui vẻ, nhưng cậu cũng biết diễn xuất của mình dở tệ.
Cậu nằm trong phòng anh Điền Nghị giả vờ như đang ngủ suốt cả buổi chiều. Thực ra vẫn luôn mở mắt nằm yên một chỗ.
Lần đầu tiên phải xa Trì Khổ, cậu không tài nào thích ứng được, cảm thấy tất cả, tất cả mọi chuyện đều không ổn. Bình thường khi ở trong môi trường quen thuộc cậu cũng không bám riết lấy Trì Khổ, phần lớn thời gian họ đều làm việc riêng của mình, nhưng giờ đây khi Trì Khổ hoàn toàn không có mặt ở nơi này, Đào Hoài Nam cảm thấy nơi này không có chỗ đứng, cũng không có chỗ ngồi cho mình.
Đào Hoài Nam vẫn luôn cất điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593140/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.