Cú đẩy này khiến Trì Khổ chúi người về phía trước một bước.
Trì Khổ chau mày quay đầu lại, thấy Đào Hoài Nam bí xị mặt mày mím chặt môi, đây là vẻ mặt điển hình mỗi khi tâm trạng của Đào Hoài Nam sa sút. Lúc này Trì Khổ không có tâm trạng để nói nhiều với cậu, anh quay đầu nhìn vào trong phòng rồi nói tiếp: “Một đồng cũng không có cho ông.”
Đào Hiểu Đông phất tay ra hiệu cho hai cậu bé ra ngoài trước, thế là Trì Khổ đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.
“Sao em lại đánh anh?” Trì Khổ hỏi cậu.
Đào Hoài Nam cắn răng, đôi mắt đỏ bừng lên.
Rõ ràng không nhìn thấy được, nhưng mỗi khi tức giận đôi mắt đều trợn trừng lên, nhưng cho dù có trừng muốn nứt con mắt cũng không thấy gì cả. Trì Khổ giơ tay che đôi mắt cậu: “Đừng trợn mắt nữa.”
Đào Hoài Nam giơ tay lên, vỗ “bộp” một cái lên mu bàn tay của Trì Khổ.
Trì Khổ cũng không để tâm, anh dẫn Đào Hoài Nam ra chiếc sofa nhỏ bên ngoài đại sảnh. Ban nãy Đào Hoài Nam ngủ đắp áo của Trì Khổ, Trì Khổ nhặt áo lên để sang bên cạnh, nói với cậu: “Anh không thể để anh Đông đưa tiền cho ông ta được.”
Đào Hoài Nam không muốn nghe câu này, bây giờ cậu chẳng nghe lọt từ nào cả. Câu nói của Trì Khổ ban nãy đã choán trọn bộ não của cậu bé, xoay vòng vòng trong đầu chẳng chừa chỗ cho những chuyện khác nữa.
Lúc lên tiếng, giọng nói của cậu cũng bất giác run lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593139/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.