Hai anh em nhà này cố ý trêu chọc cậu bé ít nói, chọc cậu cười, chọc cậu vui.
Trì Khổ nhìn bộ dạng ngả ngớn của Đào Hoài Nam, cầm quần áo đi tới. Đào Hoài Nam không chịu ngồi dậy, nằm ở đó luôn miệng, “Tớ cầu xin cầu xin cầu xin cầu xin…”
Trì Khổ túm lấy bàn tay đang khua loạn của cậu: “Ngồi dậy đi.”
Đào Hoài Nam cố tình không chịu hợp tác, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Trì Khổ không muốn để ý tới cậu nữa, quay đầu toan bỏ đi, nhưng vừa mới quay người đã bị Đào Hoài Nam duỗi hai tay ra ôm lấy, cười hì hì bảo: “Tớ ngồi dậy rồi, tớ ngồi dậy rồi đây.”
Cởϊ áσ ngủ ra, Trì Khổ trùm bộ quần áo lên đầu cậu, mái tóc rối bời của Đào Hoài Nam dựng đứng lên, mặc quần áo khiến đầu tóc mình rối tung cả lên mà cũng không biết.
Đào Hiểu Đông sửa soạn cho mình xong ló đầu nhìn vào trong phòng hai đứa nhóc, trông thấy Trì Khổ mất kiên nhẫn thay quần cho Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam còn không chịu yên, lầu bà lầu bầu làm loạn.
Bây giờ đã hoàn toàn quen nhau rồi, chỉ khi ở trước mặt hai người thân thiết Đào Hoài Nam mới có bộ dạng như vậy, trước mặt người ngoài cậu ngoan lắm. Đào Hiểu Đông nói với vào trong, bảo cậu ngoan ngoãn đi.
Đào Hoài Nam “Ồ” một tiếng, không làm loạn nữa.
Anh trai cậu là một thợ xăm, có một phòng làm việc riêng, những lúc làm việc anh trai không thể ở bên hai nhóc được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.