Đào Hoài Nam không biết rốt cuộc anh mình cười cái gì, anh đã cười cả buổi rồi mà vẫn còn ngồi đó khúc khích không dứt, cuối cùng cũng không vui, bàn tay nhỏ đập xuống bàn dỗi hờn nói: “Anh còn cười nữa là em giận đấy!”
Đào Hiểu Đông càng cười dữ hơn, cười xong rồi vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của cậu: “Không cười nữa, ăn nhanh lên không chảy ra bây giờ!”
Bàn chân Đào Hoài Nam gác lên người cậu Mười, bộ lông mềm mại luồn vào kẽ ngón chân, mềm mượt như nhung. Đào Hoài Nam tẽ ngón chân ra rồi lại co vào, cứ duỗi ra co vào hồi lâu. Bởi vì mắt không nhìn thấy, cho nên Đào Hoài Nam rất thích những động tác nhỏ tới từ xúc giác này, ngoại trừ âm thanh ra xúc giác là thứ duy nhất để cậu giao lưu với thế giới bên ngoài.
Cậu rất nhạy cảm với âm thanh và xúc giác, suy cho cùng muốn giao sự dựa dẫm mà người khác dựa vào đôi mắt cho thính giác và xúc giác.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, Đào Hoài Nam ở trường học chỉ cần nghe tiếng bước chân thôi cũng có thể phân biệt được đó có phải Trì Khổ hay không.
Trong tiết thể dục, giáo viên thể dục cầm cây gậy chỉ đường trong tay đứng bên cạnh, dạy các bạn nhỏ khiếm thị làm thế nào để bước đi nhanh chóng và thuần thục trên lối đi dành cho người bị khiếm thị.
Trì Khổ không cần phải học cái này, mỗi lần đến tiết cậu đều đứng ngẩn người ở bên cạnh. Đây là môn học mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593120/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.