Đào Hoài Nam nói câu đó rồi bỏ đi, lúc xoay người suýt chút nữa đυ.ng vào bàn trà, khiến Điền Nghị quắp lấy eo bế cậu bé về. Anh xoa xoa cánh tay rồi bóp bóp cái bụng, cứ như một búp bê hình người.
Dù là bạn của anh trai hay là những người lớn xung quanh, không ai là không thích Đào Hoài Nam cả. Cậu bé quá ngoan, đến nhà ai cũng không làm loạn, cho đồ thì cậu bé cầm trong tay lặng lẽ chơi, đó giờ chưa từng gây phiền phức cho người lớn.
Cậu bé vừa trắng vừa mềm lại thơm mùi sữa, là kiểu trẻ em xinh xắn mà người lớn thích nhất.
Nhưng cuộc sống thật bất công, một đứa bé ngoan như vậy, có đôi mắt to tròn lúng liếng cứ đảo qua đảo lại như vậy, lại là một cậu bé mù.
Mọi người ở trong nhà nói gì, Trì Khổ đứng bên ngoài không nghe thấy, cũng không biết Đào Hoài Nam mít ướt nói hai người rất thân thiết trước mặt hai anh. Cả cuối tuần hai cậu bé không nói với nhau lời nào, cũng không để ý gì tới nhau.
Đáng lý tối chủ nhật phải quay về trường, nhưng Đào Hoài Nam ỉu xìu không chịu đi, Đào Hiểu Đông cũng không đành lòng, anh gọi điện thoại xin phép sáng mai sẽ đưa hai cậu bé tới trường sớm.
Cô chủ nhiệm cũng xem như không cần phải quá bận lòng vì hai cậu bé. Hai cậu bé đều không làm loạn, vậy nên cô dễ dàng đồng ý.
Buổi tối hôm đó Đào Hoài Nam ôm chặt lấy cánh tay anh trai, dán mặt lên cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593119/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.