Được nuôi trong nhà quen rồi, đột nhiên rời xa gia đình tới sinh hoạt trong một tập thể, sẽ cần một khoảng thời gian dài để thích ứng. Đôi mắt là cửa sổ đầu tiên để con người giao lưu với thế giới bên ngoài, một khi mối liên hệ này bị cắt đứt, mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Tối đi ngủ cần người dỗ dành, sáng thức dậy lại òa khóc.
Tỉnh dậy không nghe thấy tiếng cha mẹ thân thương ở nhà, đây là chuyện tuyệt vọng tới nhường nào chứ.
So ra, Đào Hoài Nam kiên cường hơn các bạn nhiều, ngày thứ hai cậu chỉ khẽ lau nước mắt, nhưng không còn khóc nữa. Dù sao so với các bạn nhỏ khác, cậu thường xuyên phải xa anh nhiều ngày, có khi anh còn đi dăm bữa nửa tháng, cậu phải sang nhà anh Điền Nghị chơi với thím Điền và cậu Mười.
Cho nên so với các bạn khác, cậu cũng nhớ anh chứ, nhưng không tuyệt vọng tới mức cả trời đất sụp xuống.
Huống hồ cậu còn có Trì Khổ cơ mà.
Trì Khổ bị túm lấy suốt cả ngày, đến tối đi ngủ cũng bị túm lấy, không biết lúc ngủ thu tay về từ bao giờ.
Đào Hoài Nam dậy từ sớm, dậy rồi nhớ ra mình đang ở trường học, cậu khẽ sụt sùi một lúc, sau đó cậu nhảy xuống giường, bước chân trần tới giường của Trì Khổ, sờ thấy rồi thì bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường.
Trì Khổ tỉnh lại, trước giờ cậu ngủ không sâu giấc. Mở mắt ra trông thấy Đào Hoài Nam đưa lưng về phía mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.