Đào Hiểu Đông quất tổng cộng ba gậy.
Sâu rượu làm gì có lý trí, bị người ta đánh đương nhiên không lặng lẽ bỏ về, anh ta muốn chống trả Đào Hiểu Đông mấy cái, nhưng còn chưa đứng dậy đã bị Đào Hiểu Đông quất một gậy lại ngã xuống.
Bà cụ lại khóc lóc cản Đào Hiểu Đông, gọi anh là “Thằng con ông Đào à”, bảo anh đừng đánh nữa.
Sau đó sâu rượu và bà cụ đi về, lúc về còn nhặt cục gạch ném vào trong sân, cục gạch rơi xuống đất vỡ ra làm hai. Đi xa rồi còn nhặt thêm cục nữa ném vào cổng, “Keng” một tiếng, trong đêm tối tiếng vang lanh lảnh kinh động lòng người.
Đào Hiểu Đông không đợi anh ta ném thêm cục nữa đã bỏ vào nhà rồi, anh bật đèn lên đi xem em mình.
Đào Hoài Nam tự lục lọi khoác chiếc áo len lên người, đang ngồi xổm dưới đất sờ mờ xỏ giày vào chân. Nghe thấy có tiếng người đi tới thì ngẩng mặt lên: “Anh à?”
Đào Hiểu Đông bế cậu lên, anh vỗ về lưng cậu nói, “Không sao đâu”.
“Đó là ai vậy…” Đào Hoài Nam chớp đôi mắt trống rỗng, hai tay sờ lên hai bên mặt anh trai, lòng bàn tay cậu nóng ấm: “Đánh anh không?”
“Không đâu.” Gương mặt Đào Hiểu Đông lạnh buốt, chiếc áo trên người anh cũng mang theo hơi lạnh, anh đặt Đào Hoài Nam lên giường, xoa xoa đầu cậu: “Sợ lắm à?”
“Em sợ người ta đánh anh.” Đào Hoài Nam nhỏ giọng nói.
“Không đánh được đâu, sao mà đánh anh trai em được.” Đào Hiểu Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593112/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.