Mãi đến trưa Đào Hiểu Đông mới trở về, an táng xong anh phải sắp xếp mời cơm những người hàng xóm trong thôn đã giúp đỡ. Lúc quay về anh cũng mang cơm cho hai cậu bé, vừa vào nhà đã hỏi Đào Hoài Nam: “Buồn tè lắm ấy nhỉ?”
Đào Hoài Nam không ho he tiếng nào, liếc mắt về phía chân tường, nhưng nào thấy gì đâu.
Đào Hiểu Đông lấy cơm cho cậu bé kia như thường lệ, lúc anh đưa cái bát nhôm, cậu nhóc nhìn chiếc bát trong tay anh, không nói gì chỉ im lặng nhìn chòng chọc hồi lâu, không nhận lấy.
Cậu không nhấc mắt cũng không ngẩng đầu lên, Đào Hiểu Đông cũng không có tâm tư đâu mà quản cậu, anh đặt chiếc bát sang bên cạnh, bảo rằng: “Tự ăn đi.”
Cậu nhóc chắp tay sau lưng, dựa lưng vào tường lắc người, không ăn.
Đào Hiểu Đông bế Đào Hoài Nam ra căn phòng bên ngoài tiểu vào thùng nước bẩn, sau đó lại bón cho cậu ăn cơm.
Phía chân tường vẫn im re, không nghe thấy tiếng ăn cơm. Đào Hoài Nam ăn được một nửa, cậu bảo no rồi không ăn nữa. Đào Hiểu Đông lau miệng cho cậu, bảo cậu ngủ một giấc.
Nói rồi anh bưng bát định đi, Đào Hoài Nam gọi anh lại, khẽ kêu “Anh à”.
Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Đào Hoài Nam vỗ vỗ xuống bên người mình: “Em chưa ăn no, lát nữa đói em ăn tiếp.”
“Nguội ngắt rồi còn ăn à?”
Đào Hoài Nam ấp a ấp úng bảo rằng: “Thì anh cứ để đấy đi.. lát nữa em ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593113/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.