Lạnh quá.
Đào Hoài Nam nằm nghiêng, người co rúm ró ở hàng ghế sau, cậu đắp chiếc áo khoác của anh, bên ngoài ồn ã, cậu nghe thấy tiếng anh trai mình nói chuyện với người khác.
Cửa sổ chiếc xe van không đóng chặt, gió lùa bốn phía, Đào Hoài Nam kéo chiếc áo khoác, rúc nửa gương mặt vào. Áo anh trai ám mùi khói, còn có mùi tro giấy.
Mấy hôm nay họ đốt rất nhiều giấy, trên người anh trai luôn thoang thoảng mùi khói nồng này, người Đào Hoài Nam cũng ám mùi khói.
Cửa xe bị kéo ra, Đào Hoài Nam mở to mắt nhìn, cho dù cậu không nhìn thấy gì cả.
Mở mắt chỉ để biểu thị mình đã tỉnh giấc rồi.
―― Cậu là một cậu bé mù.
“Dậy rồi à?”
Ấy là giọng của anh trai.
Đào Hoài Nam cảm thấy vững dạ, cậu ngồi dậy, duỗi tay ra đưa chiếc áo đắp trên người cho anh.
Anh cậu bảo: “Em đắp đi.”
Đào Hoài Nam vẫn duỗi cánh tay: “Anh mặc đi.”
Đào Hiểu Đông chỉ mặc mỗi chiếc áo len, người anh lạnh lẽo, anh không ngồi bên cạnh, nhận lấy áo từ trong tay cậu rồi tiện tay khoác lên người: “Có đói không?”
Đào Hoài Nam nói, “Em không đói.”
Đào Hiểu Đông đợi người mình ấm lên rồi mới ngồi xuống, xoa đầu cậu. Đào Hoài Nam nghe thấy anh bảo: “Dậy rồi thì xuống đi, lát nữa lại cúi lạy ba mẹ.”
Đào Hoài Nam gật đầu, đáp “Vâng”.
Hai hôm nay Đào Hoài Nam được anh trai nắm tay, không biết đã dập đầu lạy bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-du-lau-nam/3593111/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.