Anh ấy không ngủ, tôi cũng chẳng dám ngủ, tôi sợ anh ấy lại giật mình tỉnh giấc hoặc có gì đó cần tôi. Mãi đến gần sáng, tôi mới mệt mỏi mà thiếp đi.
Trong lúc ngủ tôi đã mơ một giấc mơ, tôi thấy anh ấy bị người ta dùng gậy và dây trói lại. Không biết vì sao họ lại làm vậy chỉ là khi nhìn thấy tôi anh ấy lại khóc.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy khóc cả, tay tôi run run đưa lên lau nước mắt cho anh ấy. Không hiểu sao lúc đó tôi cũng chẳng kiềm được nước mắt, miệng cứng đơ chỉ biết máy móc mà nói.
"Có em đây"
"Tường à, em sao vậy" giấc mơ dần khép lại, thành một mảng tối thui.
Tôi mơ màng nghe được âm thanh trong phòng bệnh, lúc này tôi mới lấy lại ý thức nhớ ra mình đang ở bệnh viện.
"Sao vậy em ?" tiếng Phong vang lên
Không biết anh ấy tỉnh từ khi nào, chỉ biết lúc tôi dậy anh ấy đã nhích ra một khoảng chừa cho tôi dựa người, mền cũng đắp luôn lên người tôi.
"Uhm" tôi đưa tay dụi dụi mắt
"Mấy giờ rồi anh" tôi ngủ rất sâu, sợ là giờ đã không còn sớm
"Còn sớm mà, mới 6h30 sáng thôi. Em có đi làm không ? Giờ về còn kịp đấy"
Tôi đứng dậy tự rót cho mình cốc nước, xong rồi lắc đầu nói "Em xin nghỉ rồi". Mới ngủ dậy giọng tôi hơi khàn, uống nước xong tôi cũng rót cho anh một cốc nước ấm.
"Anh như vậy sao em an tâm ?" tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-loi-hoi-dap-den-muon/2870577/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.