Đi làm cả ngày về, cơ thể tôi cũng uể oải, tôi tranh thủ tắm rửa rồi chạy vào bệnh viện. Tối có tôi trực, mẹ anh cũng có thời gian nghỉ ngơi đôi chút mặc dù không biết thiện ý của tôi có được chấp nhận hay không.
"Anh" tôi cười nhìn anh ấy, gọi một tiếng thành công thu hút ánh mắt người nọ rời khỏi điện thoại.
Anh ấy cũng nhìn tôi cười, nhích người chừa một khoảng cho tôi ngồi nhưng tôi lại ngại trong phòng có người nên chỉ ngồi ở ghế dựa đặt cạnh giường.
"Anh lau người chưa?" tôi nhìn bộ đồ trên người Phong, có vẻ như từ hôm qua đến hôm nay anh vẫn chưa thay thì phải.
"Đợi em đó, khăn tắm và đồ anh để trong cặp ở dưới giường ấy"
Tôi cúi người xuống lấy đồ cần thiết cho anh, chuyện này cũng không còn xa lạ với tôi. Sống chung cũng đã lâu, thỉnh thoảng cũng soạn đồ giùm nhau.
"Tất nhiên phải đợi em rồi, mẹ anh sao dìu anh nỗi" tôi đưa tay cặp nách, đứng vững chân làm điểm tựa.
"Anh còn chóng mặt không? Chân còn đau không?" tôi cẩn thận bước chậm, sợ anh chóng mặt hay chân lại đau thì không tiện.
Anh ấy dựa cả người vào người tôi, hiếm lắm tôi mới được làm chỗ dựa cho anh nên cũng không ngại cho anh dựa thêm một lúc.
"Em cởi áo giùm anh đi"
Tôi đưa tay gỡ nút cà rồi giở áo anh từ dưới lên trên, tự dưng lại nghe tiếng anh cười. Tôi đang làm việc nghĩa không có gì phải ngại, tôi tự trấn an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-loi-hoi-dap-den-muon/2870574/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.