Không biết anh ấy đã nói chuyện như thế nào với mẹ mình. Kể từ lúc đó, tôi không còn gặp mẹ anh ấy nữa. Chỉ có Thanh Trúc thỉnh thoảng lại đem một ít đồ ăn cho anh mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã hai năm kể từ ngày tôi với anh ấy chính thức bên nhau. Tôi mới vừa được tăng lương, định rủ anh ấy đi ăn tối nhưng lại nhận được tin anh ấy có nhiệm vụ phải đi gấp.
'Xin lỗi em nha, xong việc anh sẽ về'. truyện kiếm hiệp hay
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, buồn chán xem TV, không có anh ấy ở bên tôi lại thấy nhàm chán.
Tôi nghĩ lại bản thân mình, nhớ lúc mới quen nhau tôi còn lo được lo mất. Quen nhau lâu rồi tự dưng tôi lại không còn lo nữa. Phong luôn tạo cho tôi niềm tin, sẽ an ủi tôi lúc tôi buồn. Tôi đã quen có anh ấy ở bên.
Ba ngày nay, anh ấy không nhắn tin cho tôi, tôi hiểu nhiệm vụ anh ấy đôi lúc không có thời gian nên cũng không làm phiền. Chuyện này cũng không phải mới đây, trong mấy năm quen nhau anh ấy có đi mấy đợt như vậy nên tôi cũng không thấy lạ.
Lần nào về tôi cũng quấn anh ấy mấy ngày để bù lại, lần nào anh ấy cũng ôm tôi dỗ dành đến khi tôi ngủ mới thôi.
Sáng ngày thứ 4, tôi đang nhập sổ sách tiếp chị Hương phòng hành chính thì nhận được tin nhắn từ Thanh Phong.
'Em thích cái này không?'
Anh ấy chụp hình một móc khóa được đan cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-doi-loi-hoi-dap-den-muon/2870579/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.