Đi tới nơi đã nhiều năm chưa từng quay lại, Diệp Cẩn dừng bước, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự nguy nga sang trọng của nhà họ Mục, căn nhà này rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy lần nhà họ Diệp năm đó, cho nên mẹ mới có thể không tiếc bất kỳ điều gì mà muốn ở lại nơi này.
Cố Diễn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, lịch sự cong cánh tay của mình lên: “Diệp Cẩn, bắt đầu từ bây giờ hãy để anh bảo vệ em, cho dù bên trong là động ma huyệt hổ thì đã có anh ở đây rồi.”
Diệp Cẩn nhìn Cố Diễn cười yếu ớt, sau đó khoát tay Cố Diễn: “Cám ơn anh, chẳng qua từ lâu em đã không còn là cô gái nhỏ nhu nhược năm đó nữa, em. . . . . . Đã không còn sợ ông ta.”
Cố Diễn cười, thở dài một tiếng: “Có người nào nói với em thỉnh thoảng con gái phải yếu đuối một chút thì mới đáng yêu chưa?”
Lời nói của Cố Diễn khiến Diệp Cẩn sững sờ, mặc dù chưa từng có người nào nói với cô điều này, nhưng có một người lại dùng hành động để chứng minh điều đó, chỉ cần có anh, cô chưa bao giờ phải vận dụng tất cả tế bào não để làm một người mạnh mẽ, bởi vì chỉ cần có anh thì cô còn có chỗ dựa dẫm, nhưng kể từ sau khi anh rời đi, cô không bao giờ yếu thế trước bất kỳ ai nữa, dũng cảm tiến tới đã trở thành thói quen.
“Yếu đuối là đặc quyền của công chúa, còn thế giới mà em sống ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160446/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.