Editor: coki
Lâm Mạn Thanh chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Dĩ Thần chán chường như thế, lại càng chưa từng nhìn thấy Lệ Dĩ Thần khóc, trong ấn tượng của cô, cho dù anh bị cuộc sống chèn ép đến đáy cốc thì cũng chưa bao giờ tỏ ra bi thương hay tuyệt vọng.
Lâm Mạn Thanh nhanh chóng mở cửa cho Lệ Dĩ Thần: “Chuyện này...... là sao vậy?”
Lệ Dĩ Thần không nói một lời, chán nản mệt mỏi, ngồi xuống ghế sa lon cho đến khi Lệ Tuệ Dĩnh xuất hiện.
“A Thần, con làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào ư, con đừng làm cô sợ.” Lệ Tuệ Dĩnh cũng phát hiện Lệ Dĩ Thần có cái gì đó không đúng.
Rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng mở mắt ra, chậm rãi nhìn về phía Lệ Tuệ Dĩnh, nói một câu khiến đầu óc Lệ Tuệ Dĩnh hoàn toàn mơ hồ: “Bắt đầu từ bây giờ, lòng của con sẽ không dao động nữa.”
“Con đang nói gì vậy?”
Đột nhiên con ngươi đen tối của Lệ Dĩ Thần hiện lên ánh sáng kiên định, anh nhìn Lệ Tuệ Dĩnh không chớp mắt: “Cô, xin cô tha thứ cho con bất hiếu, con sẽ không bao giờ buông tay Diệp Cẩn ra nữa.”
Nghe vậy nhất thời Lệ Tuệ Dĩnh cứng đờ, vẻ mặt dữ tợn, bởi vì kích động mà vết thương trên mặt vô cùng vặn vẹo: “Lệ Dĩ Thần, con có biết mình đang nói gì hay không?”
Lâm Mạn Thanh cũng lo lắng đỡ Lệ Tuệ Dĩnh, nói với Lệ Dĩ Thần: “Đúng vậy, A Thần, anh có biết mình đang nói gì hay không?”
Lệ Dĩ Thần chậm rãi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160447/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.