Diệp Cẩn tức giận nói với Chu Mẫn Quân: “Con không biết.”
“Không phải ngày hôm qua con đã nói Lệ Dĩ Thần sẽ đồng ý đến sao?”
Diệp Cẩn hít sâu một cái: “Đúng vậy, không phải là con đã nói rồi sao, tại sao mẹ còn hỏi nữa.”
“Con làm mẹ tức chết rồi, con. . . . . .”
Chẳng biết từ lúc nào Mục Văn Khởi đã cười ha hả đi tới: “A Cẩn, tới rồi hả.”
Diệp Cẩn hận nhất chính là Mục Văn Khởi luôn giả bộ ôn hòa đôn hậu trước mặt mọi người còn đằng sau thì ti tiện thô bỉ, hôm nay cô đến đây hoàn toàn là vì Cố Diễn, nếu Cố Diễn đã thuận lợi đi vào bữa tiệc thì cô cũng không cần thiết ở lại đây nữa, càng không rảnh rỗi hùa theo lời khen tặng của Mục Văn Khởi.
“Nếu như có thể thì tôi sẽ lựa chọn cả đời không đặt chân tới nơi này.”
Lời nói thẳng thắn không nể mặt mũi của Diệp Cẩn khiến Mục Văn Khởi không nén được giận, mặc dù giọng của Diệp Cẩn không lớn nhưng dù sao những người bên cạnh vẫn có thể nghe thấy.
Mặc dù trong lòng Mục Văn Khởi tức giận nhưng mà trên mặt lại cười hòa ái như cũ, hoàn toàn là dáng vẻ một người ba hiền: “Hai người đã lâu không gặp, nhất định là có nhiều điều muốn nói, anh đến bên kia chờ Lệ tổng, Mẫn Quân, nói Diệp Cẩn đừng gò bó, nơi này chính là nhà của con bé, để cho con bé chơi thật vui vẻ.”
“Anh cứ yên tâm đi xã giao đi Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-qua-khu-cua-em/3160443/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.