Hành lang lạnh run người, Cát Niên khoác vội chiếc áo khoác len màu xanh ngọc bích làm tôn thêm đôi mắt bình thản phẳng lặng của cô, đôi mắt ấy như đầm nước sâu băng lạnh đã lâu mà vẫn chưa đông kết, như miếng ngọc thời thượng cổ, không óng ánh, chỉ ngưng lại thành một màu phỉ thuý xám ngắt.
.
Lần cuối cùng Cát Niên gặp bà Tôn Cẩn Linh, phu nhân Chánh án Hàn, mẹ của Hàn Thuật đã từ mười mấy năm trước. Thực ra bà Tôn Cẩn Linh cũng xấp xỉ tuổi mẹ Cát Niên, cô vẫn có thể mơ hồ nhớ lại quãng thời gian cùng sống trong khu tập thể với nhà họ Hàn trước khi vào tiểu học. Mẹ cô nấu xong cơm, mặt đầy khói bếp ló đầu khỏi cửa sổ la đứa con gái đang thơ thẩn khều tổ kiến: “Xem no rồi hả? Cắt cơm nhé?”, còn bác sĩ Tôn đi làm về muộn lại nhẹ nhàng dắt đứa con trai đang ẩu đả cùng lũ bạn, miệng cười duyên dáng hỏi: “Cục cưng, nói mẹ nghe con muốn ăn gì nào?”
Hình ảnh in đậm trong trí nhớ của Cát Niên là chiếc váy liền sáng màu của bác sĩ Tôn, đuôi váy bay phấp phới cùng những bước chân uyển chuyển.
Hàn Thuật rất giống mẹ, làn da trắng ngần, ánh mắt cười, chiếc cằm nhọn, hoàn toàn giống như cùng một khuôn đúc ra.
Lúc này, Cát Niên đang ngồi trong phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa Não bộ, Bệnh viện Nhân dân số 1, nhìn khuôn mặt như đã từng quen biết, chờ đợi câu nói mở đầu của bà.
Bà Tôn Cẩn Linh thực đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383143/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.