Cát Niên không nói gì nữa, tất cả các loài cỏ dại tự cho mình vững chãi thực ra đều không chịu nổi một đòn trước những kẻ mạnh. Càng huống hồ, những kẻ chỉ im lìm trong bóng tối đợi xem trò hay mới thực sự có số mệnh dũng mãnh.
.
Chiếc xe sơn trắng chữ xanh của Viện Kiểm sát mất hút trong tầm mắt, Cát Niên thu tay lại, góc tấm rèm được khẽ vén lên bèn rủ xuống.
Đường Nghiệp đang cuộn tròn người trên chiếc sofa đơn, căn phòng của anh dường như cũng giống hệt chủ, mang vẻ hỗn loạn sau cơn hoạn nạn. Sau khi Đằng Vân bỏ đi, bốn bề đã là một đống bề bộn, lại thêm trận lục soát của mấy người Hàn Thuật, căn phòng thật như vừa bị một cơn bão lớn quét qua.
Giờ đây mọi thứ đã xem ra đã yên tĩnh trở lại. Tuy trong lòng ai nấy đều hiểu sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, nhưng có thời gian để thở thật đáng quý biết bao. Đường Nghiệp cũng nghe thấy tiếng rèm cửa nặng trịch buông xuống từ tay cô, đột nhiên anh không biết mình nên đối diện như thế nào với người con gái quá đỗi lặng lẽ này. Cảm kích? Cảm thán? Hoặc anh nợ cô một lời giải thích, nhưng anh không sao mở miệng nổi, tình thế anh đang rơi vào rối như tơ vò, biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Nhưng lúc này Cát Niên đang đi về phía phòng khách, cô không chút khó khăn bước qua bộ đồ trà nghiêng ngả, qua đám giấy tờ ngổn ngang trên sàn nhà, khi đến gần anh cô khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383140/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.