Hàn Thuật dùng hai tay bưng chiếc cốc giấy, thực ra có lẽ cô đã biết anh ghét mùi của cốc giấy thế nào, nhưng cô không biết anh còn ghét hơn cảm giác thận trọng khi cầm cốc giấy - cầm nhẹ, chiếc cốc sẽ tuột khỏi tay, cầm chặt, nó lại biến dạng, nước tràn lênh láng, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.
.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, dù cách một tấm cửa, Cát Niên vẫn có thể tưởng tượng ra được vẻ cố chấp mang chút mất kiên nhẫn của Hàn Thuật lúc này. Cô quay đầu nhìn vào phòng khách, Đường Nghiệp dường như vẫn chưa tỉnh. Không lâu sau, tiếng chuông còn được xen lẫn bởi tiếng gõ cửa dồn dập theo quy luật, âm thanh này ngay lập tức phá tan chút hy vọng may mắn tồn tại mong manh trong lòng Cát Niên. Không biết vì lý do gì nhưng bọn họ vẫn kiên định tin rằng trong nhà có người.
Điện thoại kêu muốn nhấc máy, chuông cửa kêu muốn ra mở, đây dường như là một dạng bản năng của con người, nếu không sẽ suốt ruột không yên, nhưng Cát Niên thật không muốn tưởng tượng tiếp, nếu như trong khoảnh khắc cánh cửa này mở ra, nhìn thấy người đứng bên trong là cô, Hàn Thuật sẽ phản ứng như thế nào. Cô lờ mờ nghe nói tới rắc rối gần đây của Đường Nghiệp, cũng có thể đoán ra lần này Hàn Thuật tớ đây là vì công việc, đối với Đường Nghiệp chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vì vậy cô càng sợ mình sẽ gây thêm phiền cho anh. Cuống cuồng không biết phải làm sao, Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383139/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.