Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?
.
Một ngày trước đêm giao thừa, hầu hết các bệnh nhân có thể xuất viện đều đã về hết, những người bị ốm có lẽ cũng cố chịu, chuyện gì để sau Tết hẵng nói. Bệnh viện rất yên tĩnh, yên tĩnh hệt như một thung lũng trống trải, gió qua đi, mưa qua đi, chỉ còn lại một bé cây nhỏ cô độc, lặng lẽ rụng một chiếc lá mà chẳng ai hay.
Phi Minh chính là bé cây nhỏ đó. Cô bé nhắm mắt lại, tưởng tượng mình vẫn còn có thể đâm chồi nảy lộc sau một trận mưa xuân, cô bé lớn mãi lớn mãi, càng lớn càng cao, cành lá sum sê, rồi hoà cùng rừng cây đã sinh ra cô bé, những cành cây giống nhau, những lá cây giống nhau, cô bé cũng sẽ nở ra những bông hoa tuyệt đẹp như thế… Cô bé quên hết mùi khí khử trùng đậm đặc, thanh thản chìm vào giấc ngủ với cảm giác trở về cùng đồng loại trong mùi thơm phảng phất của một vùng xanh lá.
Sau đó Phi Minh đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ có một người đang khóc. Cô bé không còn nhớ đã nghe thấy tiếng khóc đó ở đâu nhưng tiếng khóc này rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi dường như vẫn luôn tồn tại từ trước tới nay, đã xuất hiện ngay từ lúc cô bé ra đời. Cô bé cố nhìn, lúc đầu mới chỉ là những đường nét mờ nhạt, sau đó là cả khuôn mặt, rồi là một dáng người đang run rẩy cố kìm tiếng khóc.
“Con của mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383144/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.