16.
Tôi bị đưa đến sân thượng của một cao ốc còn chưa thi công xong, đám lưu manh gọi điện thoại cho Hứa Tị.
Chẳng biết Hứa Tị đã nói gì, đột nhiên tên cầm đầu của đám lưu manh cười xấu xa, đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
“Em gái nhỏ, nói một câu đi nào.”
Tôi biết, hắn chắc chắn muốn lợi dụng tôi để dụ Hứa Tị đến đây.
Trong đầu tôi rối bời, không biết phải làm thế nào.
Nếu Hứa Tị đến, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Nhưng nếu Hứa Tị không đến, bọn họ sẽ không bỏ qua tôi.
Trong lúc tôi còn đang vùng vẫy, tên cầm đầu của đám lưu manh đã tát tôi một cái rất mạnh.
“Con mẹ nó, mở mồm nói chuyện cho ông đây!”
Tôi đau đến mức khóc lên thành tiếng.
Còn chưa kịp nói gì, thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng gầm giận.
“Chu Khải, con mẹ mày, mày dám động vào em ấy, ông đây chơi chết mày!”
Sau đó điện thoại bị cúp.
Hứa Tị đến rất anh.
Nhìn tôi bị bọn họ trói vào cột, anh gần như phát điên, lao đến.
Đám lưu manh muốn chặn anh lại, đều bị anh đẩy ra.
Anh đi đến trước mặt tôi, vội vàng mà cũng dịu dàng nói ——
“Không sao hết, Thẩm Kiều, đừng sợ.”
Tôi khóc, những lời muốn nói lại chẳng thể nói thành lời. Cúi đầu nhìn anh, thấy bàn tay anh run rẩy không ngừng giúp tôi cởi trói. Bộ dạng của anh, anh còn sợ hơn tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-mai-nha/3327140/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.