17.
Mặt trời chiều ngã về Tây, tôi và Hứa Tị một trước, một sau đi về nhà.
Lần trước như này, là khi chúng tôi bị một đám lưu manh đuổi theo.
Tôi nhìn bóng lưng của Hứa Tị, rồi lại nhìn về bàn tay của anh đang buông thõng bên người. Tay Hứa Tị rất đẹp. Bàn tay dày rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Tôi nghe các cụ nói, bàn tay như thế, tương lai sẽ có phúc.
Nhưng phúc của Hứa Tị ở đâu? Người tốt như anh, vì sao cuộc sống sinh hoạt lại vất vả như thế?
Tôi cố nhịn, nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đan tay mình vào tay anh.
“Đến rồi, vào đi.”
Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhẹ nhàng. Hứa Tị đã dừng lại.
Trước mặt là căn biệt thự nơi tôi sống từ bé.
Anh ngẩng đầu nhìn, kẹp thuốc lá trên tay, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Vào trong ngồi đi, ở nhà không ai, em giúp anh xử lý vết thương trên đầu.”
Tôi cho anh một lời mời.
Anh lại cúi đầu hút thuốc, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Tôi không quan tâm, bước đến dắt tay anh. Anh chau mày, tránh né.
Tôi nói: “Hứa Tị, anh không được lộn xộn, sẽ làm em đau.”
Sau đó, anh ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tôi đưa anh đến nhà tôi. Lúc vào cổng, anh nghiền nát mẩu thuốc lá, ném vào thùng rác ở bên ngoài.
Sau khi vào nhà tôi đi tìm hòm thuốc.
Người giúp việc trong nhà phụ trách chăm sóc tôi, hỏi có cần phải tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-mai-nha/3327141/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.