“Con đi làm cực khổ nuôi cái nhà này, chỉ lỡ ăn vài muỗng cháo nhưng mẹ lại cằn nhằn cháo này nấu cho Từ Khánh Dung. Từ bao giờ mẹ lại xem trọng đứa con nuôi kia hơn chính con ruột mình vậy?”
Từ Khánh An đến bệnh viện thăm Từ Thái Sâm, nhìn thấy còn thố cháo yến còn nguyên, đói bụng nên mới ăn vài muỗng. Kết quả, Đàm Lê Giai lại nói cháo này nấu để Từ Khánh Dung tẩm bổ, cho nên cô ta mới bức xúc mà to tiếng với bà.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, sao lại vì một chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau như vậy?” Từ Thái Sâm lên tiếng hòa giải, nhưng chẳng thể làm Từ Khánh An nguôi ngoai được.
“Ba mẹ con là của nó, bây giờ phòng của con cũng là của nó. Như ba nói, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nhưng vì Từ Khánh Dung mẹ lại nói nặng nói nhẹ với con. Rốt cuộc các người có nghĩ đến cảm xúc đứa con gái này nữa không?”
Từ Khánh An giọng run run như sắp khóc, cô ta chạy khỏi phòng bệnh của Từ Thái Sâm, tìm một góc hành lang vắng đứng để bình ổn tâm trạng. Tại sao ai cũng quan tâm Từ Khánh Dung hơn cô ta? Từ Khánh An tự hỏi, rốt cuộc cô ta thua người con gái đó ở điểm nào chứ?
Nghĩ đến việc Từ Khánh Dung là em gái ruột của Cố Bắc Thành, Từ Khánh An cảm thấy được an ủi phần nào. Ai người họ không đến được với nhau, có phải cô ta vẫn còn cơ hội không?
Nghe nói Cố Bắc Thành cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467165/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.