“Con như vậy là rất cố chấp. Khánh Dung, mẹ khuyên con thì chỉ muốn tốt cho con thôi, tại sao con lại không chịu hiểu?”
“Con còn cả một tương lai dài phía trước, tại sao không chịu nghĩ cho bản thân mình? Sau này mẹ có thể cho con một cuộc sống tốt, cũng không phải nghe những lời dị nghị từ thiên hạ.”
“Bà mới là cố chấp. Tại sao các người ai cũng muốn ép tôi vào đường cùng hết vậy? Tôi đã làm gì cả người, rốt cuộc tôi đã làm gì các người hả?”
Từ Khánh Dung bịt chặt hai tai, điên cuồng gào thét. Cô khóc nấc lên, hoảng loạn nhìn về phía của Mộng Cầm. Lại một lần nữa, Từ Khánh Dung sốc đến mức ngất xỉu.
“Khánh Dung, Khánh Dung…”
“Gọi bác sĩ, mau giúp tôi gọi bác sĩ.”
Tống Duật có mặt kịp thời để đỡ lấy Từ Khánh Dung. Sau khi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, hắn đã đuổi Mộng Cầm ra bên ngoài.
“Bà làm gì vậy? Bà biết cô ấy có thai sao còn kích động cô ấy? Phiền bà đừng quấy rầy đến Khánh Dung nữa.”
Từ Khánh Dung lên cơn đau bụng, nằm đến tối mới cảm thấy ổn hơn một chút. Cô có dấu hiệu động thai, nguyên nhân chính là do áp lực tinh thần. Hiện tại cần phải nghỉ ngơi, thư giãn.
“Anh đến đây làm gì? Tống Duật, anh về đi. Tôi sẽ không giao con của tôi cho các người đâu.”
Từ Khánh Dung khóc đến thất thần. Tống Duật bước đến ôm lấy cô, Từ Khánh Dung hoảng loạn đẩy hắn ra, nhưng hắn dù bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467164/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.