Từ Khánh An và Phương Thái Khang cùng nhau đến quán rượu.
Tâm trạng hiện tại của Từ Khánh An rất thích hợp để uống rượu. Cô ta có quá nhiều điều bất mãn trong lòng, ba mẹ, kể cả người mà cô ta yêu thầm đều vì một đứa con gái khác mà nổi nóng với cô ta.
“Uống đi chứ. Đến đây không để uống rượu thì làm gì?” Từ Khánh An quơ quơ ly rượu trước mặt Phương Thái Khang.
Anh nhẹ nhàng gạt ra, lắc đầu:
“Cô uống đi. Tối nay tôi không có nhã hứng uống rượu.”
“Vậy thì đi theo tôi làm gì? Sợ tôi say rồi, có kẻ lưu manh nào giở trò với tôi sao?” Từ Khánh An nhếch nhẹ khóe môi. Bộ dạng tùy hứng này không khiến người ta sinh cảm giác chán ghét mà nhìn rất có sức quyến rũ.
Phương Thái Khang không đáp. Vốn dĩ mục đích của anh cũng chỉ có vậy. Từ Khánh An dù khó ưa đến mức nào thì cũng là chị gái Từ Khánh Dung. Hơn nữa cũng là chỗ quen biết bao năm, anh không yên tâm để cô ta đến quán rượu một mình trong tình cảnh này.
“Thái Khang, sao anh cứ tốt như vậy? Có biết người tốt thường chịu thiệt thòi không?”
Từ Khánh An nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Thái Khang, không chút e ngại. Cô ta lắc nhẹ ly rượu trên tay, bàn tay còn lại dùng ngón trỏ quệt nhẹ lên cằm anh, nửa thân trên đổ dồn về phía trước, điệu bộ vô cùng thiếu đứng đắn.
Cô ta mới uống đến ly thứ ba, không thể nói là say được. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467166/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.