“Dạ…” Từ Khánh Dung bất giác cúi đầu, trên môi nở một nụ cười gượng gạo.
Cố Bắc Thành gắp đồ ăn lên bát Mộng Cầm, nói một câu giải vây giúp Từ Khánh Dung.
“Mẹ ăn đi, cái gì cũng cần có thời gian, đừng khiến cô ấy khó xử.”
“Con trai dì chưa từng quen bất cứ cô gái nào, nên trong chuyện tình cảm rất khờ khạo. Khánh Dung, hi vọng cháu hiểu cho niềm mong mỏi của dì.”
Mộng Cầm nói thêm một câu nữa. Bà siết nhẹ bàn tay của Từ Khánh Dung đang đặt trên bàn. Cô ngoài gật đầu ra thì không biết phải làm gì khác, cả người cảm thấy nặng trĩu, muốn nói ra điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ lại trong lòng.
Từ Khánh Dung ở lại chơi đến chiều thì về. Mộng Cầm luôn chủ động bắt chuyện với cô, hỏi rất nhiều điều để biết thêm về cô gái nhỏ. May thay có Cố Bắc Thành ngồi bên cạnh nói đỡ cho Từ Khánh Dung, cô mới thấy thoải mái được đôi chút.
“Bình thường cũng không thấy mẹ anh nhiệt tình như vậy, có lẽ là vì bà ấy có cảm tình với em từ trước.” Anh lái xe đưa Từ Khánh Dung về, trên đường đi cũng muốn thăm dò tâm tư của cô một chút.
“Em hiểu mà.” Cô mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn anh.
“Bắc Thành, sao anh không kể với dì Cầm em đã từng ly hôn rồi?” Từ Khánh Dung hỏi.
Lúc nãy cô vốn đã định nói với bà, nhưng Cố Bắc Thành lại nắm lấy tay cô, như muốn ngăn lời cô lại.
Nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467148/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.