Từ Khánh Dung đông cứng tại chỗ, trân mắt nhìn người đàn ông đang bước về phía mình. Cô siết chặt tay sau tấm chăn mỏng, tự trấn an bản thân. Ở một khoảng cách xa như vậy, chắc chắn Tống Duật không nghe được những gì mà cô và dì Trần đã nói.
Hắn không thể biết về sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng cô được. Tuyệt đối không được!
“Em sao rồi? Dì Trần, bác sĩ… bác sĩ nói thế nào?”
Dì Trần cảm giác được Từ Khánh Dung đang nhìn mình. Đôi mắt cô nheo lại, biểu tình trên gương mặt như muốn ám chỉ điều gì đó. Bà chợt hiểu ra, bèn nói:
“Bác sĩ nói con bé không sao. Chỉ là thức khuya mất sức dẫn đến ngất xỉu, truyền nước nghỉ ngơi liền sẽ ổn.”
Tống Duật nghe xong mới thở phào. Hắn giơ tay định chạm lên người Từ Khánh Dung, không ngờ cô lập tức né tránh, giọng lạnh tanh cất lời:
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Anh…” Tống Duật hụt hẫng thu tay về, lồng ngực như bị thứ gì đó đèn nén, nặng nề khó tả.
“Là dì gọi cho Tống Duật. Lúc đó dì hoảng quá nên đã bấm gọi cho thằng bé.” Dì Trần lên tiếng.
Vốn dĩ Tống Duật đang ở thành phố khác tham dự hội thảo, vậy mà vừa nghe dì Trần báo tin, hắn đã lập tức lái xe trở về. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, hắn vì lo lắng cho sức khỏe của Từ Khánh Dung, không lãng phí giây phút nào mà phóng xe như điên suốt một tiếng đồng hồ để đến được bệnh viện.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467149/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.