“Từ Khánh An, rốt cuộc cô muốn tiếp tục nói dối đến bao giờ nữa hả?” Tống Duật gắt lớn, tức tối đứng phắt dậy khỏi ghế. Hắn không ngờ, người con gái kia có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
“Anh… anh đang nói gì vậy?” Từ Khánh An làm ra vẻ ấm ức, sợ hãi đứng dậy lùi về sau một chút.
Tống Duật tin tưởng Từ Khánh Dung, từ bộ đồng phục cũ đến chiếc kẹp tóc đều ở chỗ của cô. Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
“Rõ ràng là món đồ mẹ ruột của Khánh Dung để lại, sao cô lại nói là của mình?” Tống Duật lên tiếng chất vấn.
“Em…” Bị vạch trần, Từ Khánh An lúng túng cúi đầu, hai tay múa máy muốn giải thích nhưng nhất thời chưa biết nói thế nào.
Nhìn biểu hiện này, Tống Duật không còn nghi ngờ gì nữa. Trong hắn bây giờ là sự thất vọng tràn trề. Hóa ra suốt bao năm qua là hắn lầm tưởng, là hắn tự tổn thương người con gái mà hắn nghĩ bản thân phải trân trọng suốt đời.
“Người con gái ở bên cạnh tôi trong phòng dụng cụ mỹ thuật ngày hôm đó, là Khánh Dung, đúng chứ?” Giọng hắn lạc hẳn đi, tay run run chỉ về phía căn phòng phía đối diện.
Từ Khánh An chớp nhẹ mi mắt. Vở kịch này diễn đến đây cũng được rồi, dù sao, người cô ta thích không phải Tống Duật. Dù sao, hiện tại có cố gắng giải thích thế nào, hắn cũng không tin tưởng cô ta nữa.
“Phải. Là Từ Khánh Dung.” Cô ta ngước mặt nhìn Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467118/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.