Hôm sau, Từ Khánh An thức dậy, mò đến chiếc điện thoại đã phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Tống Duật. Hắn gọi đến rất khuya, gọi không được lại chuyển sang nhắn tin hẹn cô ta ra ngoài, không biết là có việc gấp gì.
Từ Khánh An không vội, vệ sinh cá nhân xong mới gọi lại cho Tống Duật. Sau khi xác nhận địa điểm gặp mặt, cô ta đi thay quần áo, trang điểm để chuẩn bị ra ngoài.
Hắn hẹn Từ Khánh An ở công viên gần nhà họ Từ. Cô đi bộ ra đó, chỉ mất vài phút. Vừa nhìn thấy Từ Khánh An, Tống Duật mở cửa xe, chỉ đợi cô ta ngồi vào bên trong liền phóng đi mất hút.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp khoang xe, Từ Khánh An không biết Tống Duật đưa mình đi đâu. Lúc gọi điện thoại, hắn cũng không nhắc đến. Liếc sang nhìn gương mặt nghiêm nghị kia, cuối cùng cô ta không nhịn được đành lên tiếng:
“Tống Duật, anh đưa em đi đâu vậy?”
Hắn không trả lời, vầng trán hơi nhíu lại. Từ Khánh An bỗng thấy khó chịu, miễn cưỡng hỏi lại một lần nữa:
“Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
“Đến câu lạc bộ vẽ.” Hắn kiệm lời đáp lại.
Cơ mặt của Từ Khánh An mới giãn ra đôi chút. Cô ta chợt nhớ đến Cố Bắc Thành, không biết là anh có đến đó không?
“Mọi người lại tập trung đến đó vẽ tranh sao? Bốn người kia đều đến cả chứ?”
Tống Duật đánh tay lái, rẽ sang một con đường khác, âm thanh thấp trầm:
“Không! Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467117/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.