“Chiếc kẹp tóc này sao?” Từ Khánh Dung cầm lấy vật nhỏ trên tay Tống Duật, khựng lại mấy giây suy nghĩ.
Đó là món đồ mẹ ruột để lại cho Từ Khánh Dung trước khi bỏ cô trước cổng nhà họ Từ, vì vậy, cô rất trân trọng nó.
Từ Khánh An từng có lần muốn có chiếc kẹp tóc đó, nhưng bị Từ Khánh Dung từ chối. Sau đó cô ta tự ý lấy đi, Từ Khánh Dung phát hiện, dứt khoát đòi lại cho bằng được.
Quả nhiên bị Đàm Lê Giai mắng cho một trận. Bà ta nói Từ Khánh Dung ích kỷ, một chiếc kẹp tóc nhỏ nhoi cũng tranh giành với chị gái mình.
Nhưng cũng may có Từ Thái Sâm bênh vực, Từ Khánh Dung mới không chịu ấm ức.
“Là kỷ vật của mẹ tôi. Bà ấy để trong số hành lý nhỏ nhoi trước khi ném tôi cho nhà họ Từ. Không phải đồ của Từ Khánh An.” Cô lên tiếng khẳng định.
Từng chữ mà Từ Khánh Dung thốt ra như đang múa máy trong đầu Tống Duật. Cơ thể hắn cứng đờ, cánh tay giơ ra giữa không trung cũng không chịu rút về, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, sức sống như bị ai rút cạn, tinh thần trở nên sa sút.
“Có phải… Khánh An cũng có một chiếc kẹp tóc y hệt?” Tống Duật cố chấp hỏi lại, còn cố nhấn mạnh hai chữ cuối, vì hắn từng thấy Từ Khánh An dùng chiếc kẹp tóc này rồi.
Hít sâu vào một hơi, hắn tiếp tục giải thích:
“Là khoảng thời gian học trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467116/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.