“Số tiền này con sẽ không nhận. Còn chuyện ly hôn… ngày mai sau khi ra viện, con sẽ bàn bạc với Tống Duật.” 
Từ Khánh Dung quay mặt đi chỗ khác, kìm nén để không khóc trước mặt Tống An Nam. Cô biết trong cuộc hôn nhân này, bản thân mình thật hèn mọn, nhưng vẫn cứ muốn đâm đầu vào, không thể tự dứt ra được. 
Trước đây cô và Tống An Nam còn có một giao ước, rằng nếu cô và Tống Duật phát sinh chuyện ly hôn thì cô sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, tuyệt đối không động đến phần tài sản nào của Tống gia cả. 
Từ Khánh Dung nói là không nhận, nhưng Tống An Nam vẫn để lại thẻ ngân hàng trên bàn cho cô. 
Lúc ông đóng cửa phòng bệnh rời đi, Từ Khánh Dung đã không nhịn nổi nữa, bật khóc thành tiếng. 
“Khánh Dung, cậu sao thế?” 
Phương Mỹ Anh quay về, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang khóc. Từ Khánh Dung vội lau đi nước mắt, lúng túng trả lời: 
“Không, không sao. Chỉ là hạt bụi bay vào trong mắt.” 
“Bụi? Trong phòng sạch sẽ như vậy, làm gì có bụi?” 
Cho dù cô có muốn tìm một lý do để chống chế cũng đâu cần miễn cưỡng như vậy? 
“Tống lão gia đã nói gì với cậu?” Phương Mỹ Anh sinh nghi, đoán ông ấy đã nói lời khiến cho Từ Khánh Dung buồn. 
“Ông ấy…” Cô ngập ngừng. 
Ánh mắt quét qua chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, vội cầm lấy giấu nhẹm đi. Tính tình Phương Mỹ Anh thẳng thừng, Từ Khánh Dung muốn nói chuyện gì, tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068521/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.