“Đừng có nói giống như tôi ép buộc Từ Khánh Dung vậy. Là cô ấy cam tâm tình nguyện gả đến làm dâu nhà họ Tống, hơn nữa lúc đó cũng cậu cũng tán thành chuyện này, còn chúc phúc cho cô ấy, mới đó đã quên rồi sao?” 
Tống Duật ghét nhất là bị người khác dạy đời, kể cả lời khuyên chân thành của bạn thân đi chăng nữa thì hắn cũng không nghe lọt tai chữ nào. 
Cho dù Từ Khánh Dung thích Tống Duật, nhưng hắn đâu thích cô? Hắn lấy cô cũng là vì mong muốn của Tống An Nam mà thôi. 
“Ừ, điều tôi hối hận nhất có lẽ là đã chúc phúc cho cậu và Khánh Dung.” Giọng của Cố Bắc Thành trùng xuống, trong lòng tự cười cợt chính bản thân mình. 
Bởi vì Cố Bắc Thành biết Từ Khánh Dung yêu Tống Duật, nên mới nguyện ý tác thành. Anh cứ nghĩ thời gian đủ lâu thì Tống Duật cũng sẽ để cô vào trong tim. Nhưng anh đã sai thật rồi. 
Tình cảm là một thứ gì đó thật khó đoán. Giống như việc Từ Khánh Dung đã kết hôn cùng Tống Duật, nhưng Cố Bắc Thành vẫn không thể xóa được cô khỏi tâm trí mình. 
Ba năm điên cuồng lao đầu vào công việc, lần này về nước cũng là để ký kết một hợp đồng quan trọng. Chẳng ngờ vừa nghe tin Từ Khánh Dung xảy ra chuyện, Cố Bắc Thành cái gì cũng không cần, lập tức chạy đến bệnh viện. 
“Dù là kết hôn theo ràng buộc, nhưng tôi chưa từng đối xử tệ với cô ấy. Con mất rồi, tôi là cha của đứa trẻ, cậu nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068523/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.