Sáng hôm sau Tống Duật là người tỉnh dậy trước, nhưng khi nhìn thấy người con gái đang nằm ngủ say, vùi đầu vào ngực mình, hắn lại khép mắt vờ ngủ tiếp. 
Từ Khánh Dung cựa mình, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt chầm chậm mở ra. Gương mặt tuấn tú của Tống Duật hiện rõ ngay trước mặt, một thoáng lại khiến cô ngây người. 
Cả đêm hôm qua hắn là ôm Từ Khánh Dung ngủ, chưa từng buông cô ra dù chỉ một lúc. Cũng vì nằm một tư thế cố định mà sáng nay cơ thể của Từ Khánh Dung mỏi nhừ, nhưng cô lại không hề trách hắn. 
Lâu lắm rồi cô mới ngủ ngon như vậy. Có lẽ là từ sau khi mất đi đứa con trong bụng… 
Rõ ràng là người đàn ông kia tệ bạc, nhưng sao mỗi khi ở bên cạnh hắn, Từ Khánh Dung lại cảm thấy bình yên đến lạ thường. 
Trên đời này có cái gọi là tình yêu điên cuồng, yêu đến mất lý trí. Cô càng không hi vọng bản thân rơi vào trường hợp này. 
“Đã dậy rồi sao?” Tống Duật đột nhiên lên tiếng, tay đặt trên eo cô khẽ siết lại. 
“Anh cũng có mắt mà, không nhìn thấy sao còn hỏi?” Từ Khánh Dung khó chịu đẩy hắn ra. 
Nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ rời khỏi giường, Tống Duật nhếch môi cười nhạt. 
Chuẩn bị xong mọi thứ, Tống Duật đến Tống thị làm việc. 
Trước khi đi còn cố tình nói với Từ Khánh Dung: 
“Mấy hôm nay ăn cơm ở công ty nuốt không trôi. Nếu như em có thể nấu bữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068484/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.