Tống Duật lái xe đưa Từ Khánh Dung về. Suốt đoạn đường đi cô cứ tựa đầu vào cửa kính xe ô tô, nhắm mắt giả vờ ngủ. 
Về đến dinh thự, Tống Duật lùi xe thẳng vào trong gara. Lúc hắn nghiêng người định tháo dây an toàn cho Từ Khánh Dung thì bị cô dùng tay giữ lại. 
“Để tôi tự làm.” 
Rất nhanh cô đã đẩy cửa xe bước ra, đi thẳng vào bên trong nhà. 
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ em sao?” 
“Ừ.” Cô khẽ gật đầu. 
Tống Duật cũng biết Từ Khánh Dung là con nuôi của nhà họ Từ. Chuyện này trước đây được chính Từ Khánh An tiết lộ với hắn. 
“Họ không muốn em về tham dự sinh nhật cùng?” 
“Không phải! Mấy hôm trước ba đã nói với tôi rồi.” 
Cô nặng nề ngồi xuống giường, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống sàn nhà. 
“Lúc nãy là ông ấy nhắn tin bảo tôi đến đó.” 
“Vậy đến rồi tại sao không vào bên trong?” Tống Duật khoanh tay trước ngực, tùy hứng ngồi xuống ghế sofa đối diện chiếc giường. 
Từ Khánh Dung chỉ biết cười nhạt, cổ họng như bị mắc nghẹn, cất giọng nói nhỏ: 
“Như anh biết đấy, tôi và mẹ tôi không mấy hòa hợp.” 
Cô không nói thẳng ra nhưng đủ để Tống Duật hiểu được vấn đề. Bình thường ai cũng có thể nhìn ra được Đàm Lê Giai thiên vị cho Từ Khánh An nhiều đến nhường nào. 
Chỉ là tối hôm nay tận mắt chứng kiến Từ Khánh Dung đứng lẻ loi ở bên ngoài nhìn vào bên trong nhà hàng, trong lòng Tống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.